Càng biết càng tiếc VNCH

Đường phố Sài Gòn tháng Giêng, 1968 (Pierre Nordique/ Wikimedia Commons)

Bài VI ANH

Sự kiện lịch sử dù Thượng Đế cũng không đổi được. Lịch sử sẽ vô ích nếu Con Người không ôn cố tri tân. Hơn 40 năm đã qua, với độ lùi thời gian đã quá đủ, với so sánh đối chiếu cuộc sống trong thời kỳ Việt Nam Cộng Hòa [ VNCH] và Việt Nam Cộng sản [VNCS] quá rạch ròi; nên càng biết càng tiếc VN Cộng Hoà.

Thực vậy, nhớ lại thời VNCH sống dễ làm sao ấy dù có chiến tranh. Anh chạy xích lô ở Saigon sáng cũng có thể ăn tô phở, chiều có thể lai rai chai bia Con Cọp. Một giáo sư trung học dạy học lương trên năm sáu ngàn, ở trọ và ăn cơm tháng ngày ba bữa khoảng 500 đồng.

“Nhớ thuở xưa ta sống một đời / Dễ dàng, ăn thiệt chỉ làm chơi / Như dòng sông Hậu trôi mơ mộng / Như đất Miền Tây rộng thảnh thơi / Cái đúng cái sai đòi đủ thứ / Chuyện còn chuyện mất phú riêng trời / Nhiều sung sướng quá rồi không biết / Chừng biết vàng son đã hết thời!”

VNCH khai nguyên và tồn tại chỉ hơn 20 năm toàn trong thời chiến tranh. Dân chủ, tự do của VNCH mới xây dựng và trong thời chiến. Thế mà người dân VNCH, từ Bến Hải trở vào Cà mau có tự do và dân chủ nhiều hơn đồng bào của mình ở ngoài Miền Bắc CS từ Bến Hải trở ra Lạng Sơn, Cao Bằng.

VNCH trên thực tế và pháp lý, thực chất và thực sự có hiến pháp, có quốc hội, có đối lập, có tam quyền phân lập, hành pháp, lập pháp, tư pháp phân nhiệm và thực thi rõ ràng. Có lấn quyền, ủy quyền nhưng có tranh đấu, có sửa chữa để hiến pháp vẫn là đạo luật tối thượng của nhân dân và chánh quyền VNCH.

Trong xã hội có tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do xuất bản, tự do tổ chức và hội họp, tự do cư trú, đi lại trong ngoài nước. Có báo của tư nhân, có nghiệp đoàn nhà báo, của công nhân, có biểu tình ủng hộ, biểu tình chống chánh phủ.

Dĩ nhiên không toàn thiện, toàn mỹ, có giới hạn nhưng có và phát triển ngày tốt đẹp hơn.

Nhưng chắc chắn không có cảnh chà đạp tự do, dân chủ một cách vô tội vạ như thời VNCS. Không có cảnh công an muốn bắt ai thì bắt, đánh ai thì đánh, đánh chết trong đồn mà không bị trừng phạt đích đáng bởi kỷ luật hay pháp luật. Không như công an CS bị Ủy Ban Kiểm Tra Bắt Giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc (United Nations Working Group on Arbitrary Detention) mới đây lên án và tố cáo nhà cầm quyền CSVN đã vi phạm nhiều điều khoản của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và Công Ước Quốc Tế về Quyền Dân Sự và Chính Trị.

Không có chuyện công an dùng du đãng, xã hội đen đế trấn áp dân. Không có phong trào dân oan do nhà nước lợi dụng biện pháp hành chánh qui hoạch để cướp đất của dân bồi thường rẻ mạt, cán bộ đảng viên dĩ công vi tư, lấy bán hay hùn với các nhà đầu tư ngọai quốc hay thành phần ăn theo với CS.

Có tham nhũng, hối lộ nhưng không có nạn tham nhũng trầm trọng hết thuốc chữa, biến thành quốc nạn như thời CS Hà nội. VNCH đã quyết liệt thành lập một cơ quan hiến định là Giám Sát Viện để bài trừ tham nhũng.

VNCH không có vượt biên, vượt biển đi tỵ nạn chánh trị như thời CS, chết hàng triệu người trên biển. Khi mất nước, không một vị tổng thống, thủ tướng, tướng lãnh, dân biểu nghi sĩ, bộ trưởng nào của VNCH di tản ra ngọai quốc có đủ tiền mua một cái nhà tiện nghi đủ cho gia đình ở cả. Có tướng phải đi làm thợ sơn, nghị sĩ bán xăng, dân biểu đi cắt chỉ, sĩ quan, công chức đi cắt cỏ trong buổi ban đầu để nuôi gia đình trong thời chân ướt chân ráo.

VNCH không có đại nạn, phong trào bằng cấp giả “cao cấp” như mấy ngàn tiến sĩ “dỏm” như VNCS bây giờ.

Hai vị Tổng Thống của thời đệ nhứt cộng hòa đạo đức hơn xa Hồ chí Minh. Tinh thần nối chí tiền nhân Ngô, Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê, chống quân Tàu, gìn giữ giang sơn gấm vóc, hơn hẳn những người lãnh dạo Đảng Nhà Nước CS Bắc Việt. Tổng Thống Ngô đình Diệm không đồng ý cho Mỹ đổ quân, sợ Trung Cộng lợi dụng tình hình đưa quân Tàu vào Miền Bắc, bám lấy Bắc Việt, khó mà trục quân Tàu ra. Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu khi Mỹ bắt tay được với Trung Cộng, cúp viện trợ VNCH, thân cô thế cô cũng quyết gìn giữ đất nước ông bà để lại với trận tử chiến của Hải quân VNCH ngòai đảo Hoàng Sa năm 1974.

Trong khi đó suốt gần hai phần ba thế kỷ ở Miền Bắc và hơn một phần ba thế kỷ ở Miền Nam, chưa bao giờ chế độ CS, nhà nước CS hành động như chánh quyền của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân hồi nào và chút nào đâu. Nhà Nước VNCS thực chất không có phân quyền tam lập Hành Pháp, Lập Pháp, Tư Pháp gì. Đảng CS độc tài đảng trị tòan diện. Đảng CS thực tế bao thầu cả, vừa lãnh đạo Nhà Nước, vừa quản lý Nhân Dân, vừa làm chủ Đất Nước. Đảng viên vào đảng, Đảng kết nạp đảng viên sau này ra nắm quyền bính, đâu có ai người dân nào biết. Quốc Hội Đảng cử dân bầu. Đảng cơ cấu đảng viên phải chiếm trên 95%.

Leave a Reply