Bài VI ANH
Đón gió trở cờ là mắc mưu, là lọt vào, sập bẫy Cộng Sản. Cộng Sản có thể cho chút đỉnh tiền, vài bữa nhậu, một hai đào non chân dài trong phòng khách sạn sang. Rồi Cộng Sản tung scandal tai tiếng xấu dễ chết như chơi của người sống nhờ ủng hộ của dân chúng, lá phiếu của cử tri như người dân cử. Trong danh từ chánh trị Cộng Sản, không có chữ thỏa hiệp. Cộng Sản giải quyết xung đột theo nguyên tắc địch và ta, ai thắng ai, một mất một còn. Người dân cử đón gió trở cờ dễ bị Cộng Sản làm tiêu diêu sinh mạng chánh trị.
Mấy chục năm qua, có người dân cử ở Mỹ nào được Cộng Sản VN mời về chia ghế, cử làm một chức vụ địa phương hay trung ương nào đâu. Cùng lắm chỉ lời hứa hẹn hay cho một số tiền bí mật nào đó thôi. Nhưng Cộng Sản có thể ám hại dân cử đi đu dây Cộng Sản khi không làm một điều gì Cộng Sản áp bức phải làm. Cộng Sản có nhiều phương cách để áp lực, khống chế người dân cử hủ hóa, hư hỏng, Cộng Sản chỉ tung ra scandal để hại người dân cử qua luật pháp, nội qui đạo đức của cơ quan dân cử như Mỹ chẳng hạn, và qua công luận của người Việt tỵ nạn, thì người dân cử dễ chết như chơi vậy.
Dân cử là người của quần chúng, đại diện cho dân phải luôn đề cao cảnh giác về truyên truyền và âm mưu móc nối, quỉ kế ám hại của tình báo chánh trị của Cộng Sản.
Càng ngày Cộng Sản Hà nội càng chiêu dụ Việt Kiều đem chất xám, đô la xanh về phục vụ quê hương, miễn chiếu khán nhập cảnh, cho mua nhà đất. Càng ngày Cộng Sản Hà nội càng mở rộng và làm mạnh Nghị Quyết 36, để lũng đoạn hàng ngũ, phá hoại tinh thần Quốc Gia của người Việt hải ngoại.
Song song Cộng Sản Hà nội đã dùng nhiều hư chiêu câu móc và lũng đoạn tập thể người dân Việt trong ngoài nước. Võ văn Kiệt, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết nói nhiều, nhiều chuyện, nhiều điều lắm, kể cả kiếm chuyện và vẽ chuyện để chiêu dụ, gài độ. Nào là chuyện quên quá khứ hướng về tương lai đất nước; chuyện ra quyết định dân sự hóa Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa; chuyện ra quyết định giải tư một số lớn quốc doanh; chuyện có thể mời một số “Việt kiều yêu nước” về làm quan sát viên tại Quốc Hội; chuyện phát hành sách trắng về tôn giáo và chánh sách tôn giáo tại VN; chuyện miễn chiếu khán cho Việt kiều về VN; chuyện cho Việt kiều mua nhà ở VN; và chuyện có thể cho Việt kiều được ứng cử bầu cử.
Cộng Sản còn tuyên truyền ngầm về hạ trào chống Cộng “10 người chống Cộng 9 người thôi.” Hề hóa, nói diễu, ngạo mấy ông chống Cộng là mấy ông già “chống gậy,” mấy ông “nhà banh mặc đồ trận, mấy ông chánh khách chánh khứa” muốn phục hồi chế độ Việt Nam Cộng Hòa để làm tướng làm tá, làm bộ trưởng, nghị sĩ. Rồi lại còn hỏi tại sao không về nước nhà cho rõ sự tình, đất nước bây giờ xây dựng lại “giàu mạnh” lắm. Cộng Sản cũng là người Việt tại sao không đem tiền bạc và kinh nghiệm, kiến thức về xây dựng quê hương. Cộng Sản bây giờ đâu còn là Cộng Sản nữa, Mỹ đã vào rồi, tại sao không dựa vào Mỹ về “ tham chánh,” chia ghế, “dựa vào chánh quyền” phát triển đạo; chống Cộng làm gì nữa, đấu tranh với Cộng Sản rồi “tránh đâu.”
Nhưng chân lý lịch sử cận đại đã chứng minh. Các phong trào đấu tranh tự do, dân chủ thì yếu, còn Cộng Sản Liên Xô và Cộng Sản Đông Âu mạnh ra sao. Người dân bị trị ở đó sống trong gọng kềm Cộng Sản, mà đấu tranh chiến đấu kiên trì Liên Xô và các nước Cộng Sản ở Đông Âu sụp đổ, chết yểu mới 70 năm so với lịch sử tính bằng thế kỷ.
Trước những hư chiêu của Cộng Sản và những người đón gió trở cờ, còn có một số đông “dĩ bất biến ứng vạn biến.” Tin tưởng chống Cộng là đấu tranh cho điều Thiện và diệt Ác, đấu tranh giữa hữu thần và vô thần, giữa chủ nghĩa quốc gia dân tộc và Cộng Sản Quốc Tế vô tổ quốc. Chống Cộng là đấu tranh cho tự do tôn giáo, tự do dân chủ, và nhân quyền VN. Chống Cộng là chống độc tài đảng trị tòan diện như người dân Tunisia, Ai Cập, Libya đã dứng lên lật đổ độc tài tạo nên Mùa Xuân Ả Rập đang diễn tiến. Bạo chúa Gaddafi trấn áp dân tàn bạo rồi cũng kết thúc cuộc đời độc tài trong một ống cống.
Không phải một mình người Việt trong ngoài nước chống Cộng, mà Loài Người tiến bộ đang chống Cộng. Quốc Hội Liên Âu đã kêu án và đưa chủ nghĩa Cộng Sản nhốt chung với Đức Quốc Xã. Mỹ đã xem Cộng Sản Hà Nội là chế độ vi phạm tự do tôn giáo. Quốc kỳ VN nền vàng ba sọc đỏ được chánh quyền của phân nửa dân số Mỹ thừa nhận là biểu tượng của người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN. Các tổ chức quốc tế bảo vệ nhân quyền, Hội Ân Xá Quốc Tế trụ sở ở Anh, Hội Phóng Viên Không Biên Giới trụ sở ở Pháp, Hội Bảo Vệ Nhà Báo trụ sở ở Mỹ đều lên án Cộng Sản Hà Nội chà đạp quyền tự do căn bản của Con Người.
Chống Cộng là chống chế độ Cộng Sản Hà Nội độc tài, đảng trị toàn diện, chống chế độ Cộng Sản cai trị đã tước đoạt quyền tự do căn bản bất khả tương nhượng của Con Người VN, chớ không chống đất nước và nhân dân VN là chủ thể thực sự của vận mạng nước non. Chống chế độ độc tài đảng trị Cộng Sản Hà Nội vì đó là chế độ vì đảng, do đảng, của đảng Cộng Sản. Không nhơn danh nào, không lý do gì có thể biện minh cho Cộng Sản có thể “làm vua suốt đời, làm chúa muôn thuở,” sống trên đầu trên cổ người dân Việt như vậy được. Cộng Sản là một chủ nghĩa đã rõ rệt thất bại ngay tại cái nôi của Cộng Sản ở Liên Xô và Đông Âu. Cộng Sản là một cái gì xấu xa, hư hại không thể thay đổi, chuyển hóa được, chỉ có thể vứt bỏ nó đi thôi. Cộng Sản Hà Nội biết rõ nên không bao giờ nhượng một tí quyền hành nào, sợ ngồi trên lưng cọp nếu xuống bị cọp ăn.
Trong suốt nửa thế kỷ ở Miền Bắc và một phần ba thế kỷ ở Miền Nam, chưa bao giờ phong trào nhân dân chống Cộng mạnh và đều đặn, đa dạng, đa diện và đa số hơn 3% Cộng Sản so với dân số VN như bây giờ. Có đấu tranh ôn hòa, có quá khích. Có quốc tế vận là đấu tranh gián tiếp qua trung gian các siêu cường làm áp lực Cộng Sản Hà Nội. Có đấu tranh trực tiếp và trực diện như quí vị lãnh đạo tôn giáo, trí thức đang làm trong nước. Có biểu tình chống đối Cộng Sản, kiến nghị gởi chánh khách quốc tế hay phê bình, chỉ trích nhà cầm quyền Cộng Sản là cách làm ở xứ sở tự do hải ngoại. Các cuộc cách mạng giải trừ Cộng Sản ở Đông Âu và các cộng hòa cựu sô viết của Liên Xô tuy được gọi là “cách mạng màu” nhung, cam, tulip nghe rất hòa dịu nhưng trận đương đầu cuối cùng lúc nào cũng là một cuộc biểu tình triều dâng thác đổ của người dân, có máu, nước mắt, mồ hôi.
Chống Cộng là sự nghiệp của đời người, công trình của thế kỷ, là sự sống còn của đất nước dân tộc, tuổi thọ tính bằng đơn vị, trăm hay ngàn năm. Không có chuyện hợp thời hay không hợp thời. Tình hình thay đổi, chiến thuật có thể quyền biến. Nhưng cứu cánh chưa đạt thì không thế nói công cuộc đó hợp thời hay lỗi thời. Bảy-mươi năm dai dẳng và âm thầm đấu tranh bằng nhiều cách, người dân Nga, các cộng hòa trong Liên Bang Sô Viết, và các nước Đông Âu mới lật được chế độ Cộng Sản, có ai nói lỗi thời hay lạc hậu đâu.
